Thơ Nguyễn Lương Tuấn
TIN VUI MÙA ĐÔNG
1
Này thì rất nhẹ êm như nhung
Như có ai về đứng sau lưng
Luồn tay ra trước xoa gò má
Tôi chợt rùng mình thấy lạnh
hung
2
Không đâu, thì ra mình đã lầm
Có xe “Tuần Lộc” chở mùa
đông
Mang đôi hài trắng bay trong
gió
Cùng áo vàng phai một thuở
nào
CHÂN DUNG NỖI BUỒN
(Tặng Võ Văn Đôn)
1
Khi quá nhớ tôi hinh dung một
loài hoa
Ban đêm nở trắng, tỏa nhẹ
hương
Nhẹ nhàng, dìu dịu như hơi
thở.
Thổi nhẹ vào tôi một nỗi buồn.
2
Khi rỗi rãnh, tôi ngồi, tôi
vẽ.
Những vòng tròn và những đường
cong.
Vòng tròn nào nhốt kín tương
lai
Và đường cong, là cầu vòng đứt
đoạn
3
Khi buồn bã, tôi tìm tôi qua
những con số.
Con số nào xui, con số nào
hên.
Tôi so đo cân nhắc mãi không
thôi
Vẫn giải hoài không ra được
bài toán!
4
Khi cô đơn, tôi hình dung một
nụ cười.
Em cho tôi xa quá, biết làm
sao!
Tay tôi níu, nghìn trùng
cách biệt.
Đêm tối nào trùm kín thân
tôi!
5
Khi tôi nhìn không thấy tôi?
Tôi nói với tôi, tạm biệt nỗi
buồn!
Tạm biệt em, tạm biệt mọi
người
Bay lang thang trên tháng
ngày vô định.
(phuk bản tranh của danh học Monet)