Chuyện
chúng mình - Thơ Võ Văn Đôn
(Bài thơ cách đây 50 năm)
Một
ngày nắng đẹp của đầu năm
Anh
đã vào em ở Nội Thành
Giấy
hẹn ghi rằng vào mượn sách
Nhưng
em cũng thừa biết là anh
Vốn
đã yêu em đến tột cùng
Mà
không nén nổi mối tình chung
Nên
vờ tìm cách trao hò hẹn
Sáng
ấy em anh mặc áo hồng
Nắng
vàng rực rỡ dọi đầy sân
Anh
dừng trước ngỏ ngờ trong mộng
Hay
chính anh đây gả Lưu Thần
Nhập
vào mê cảnh chốn hoàng cung
Tiên
nữ hây hây cặp má hồng
Bẽn
lẽn ra mời chào tục khách
Tha
thướt xiêm y cũng thẹn thùng
Có
phải nơi này gọi Bích Câu
Và
em là Tiên Nữ Giáng Kiều
Chao
ôi!@ anh thấy lòng ngây ngất
Không
nói không mời cũng quá yêu
Anh
nguyện anh không là Tú Uyên
Chúng
mình cuingx sẽ chẳng lên tiên
Mà
nơi trần thế mình sẽ sống
Tha
thiết bên nhau trọn ước nguyền
Là
vì anh đã gặp được em
Thì
đâu mà chẳng gọi là tiên
Nắng
vàng Thành Nội càng thêm đẹp
Tiên
cảnh là đây khỏi phải tìm
Tự
buổi bên em kể chuyện lòng
Một
ngày anh biết mấy chờ mong
Cùng
em gặp gỡ nguôi niềm nhớ
Và
để em anh biết được rằng:
Anh
nhìn khắp cả chỉ thấy em
Ban
chiều buổi sáng với ban đêm
Những
giờ khắc chỉ trôi qua với
Ý
nghĩ về em, riêng của em
Mình
mới yêu nhau một tháng tròn
Mà
anh cứ ngỡ đã nhiều hơn
Hay
là anh ước nhiều như thế
Để
em hiểu thấu mối tình anh
Như
hướng dương kia với mặt trời
Nhớ
thương mong đợi chẳng hề nguôi
Mỗi
tuần có mấy lần hò hẹn
Ít
quá nên anh muốn cả đời
Mình
gặp nhau rồi đấy nghe em
Anh
mượn tình thơ Lamartine
Bên
hồ lộng gió chiều năm trước
Cầu
khẩn thời gian đứng lặng im
Và
anh cũng mượn ý vua Đường
Tha
thiết yêu nàng phi họ Dương
Một
đêm mưa gió Trường Sanh Điện
Nguyện
được làm đôi cánh nhạn hồng
Nghĩa
là anh đã quá yêu rồi
Lúc
nào cũng muốn gọi em ơi
Ngàn
đời anh sẽ yêu anh nhé
Anh
sẽ yêu em suốt cả đời.