HOÀI CẢM
Thơ Vũ Thiên Thu
Nghe mưa lòng bỗng buồn phiền
Thương con chim nhỏ bay miền
Trời xa
Giọt mưa rơi đọng hiên nhà
Ngỡ là tiếng bước em qua thuở
nào
Lòng anh rất đỗi xôn xao
Đón em dáng nhỏ dìu vào lòng
thương
Lá cây vũ điệu Nghê Thường
Lòng anh cũng động cung
thương âm hòa
Ngẩn ngơ lòng, mắt thiết tha
Nhìn em ướt giọt mưa sa mái
đầu
Chiều mưa ngồi tựa bên nhau
Mắt em chứa biết mấy câu ân
tình
Nói đi cho đẹp lòng anh
Sao em giữ kín hởi mình của
anh
Ngày qua rồi vẫn ngày xanh
Đêm qua rồi vẫn đêm anh em
là
Đẹp thay những buổi hẹn hò
Nôn nao ngoài cửa ai chờ ai
sang
Mùa xưa đá dựng tuổi vàng
Mùa nay bặt mấy cung đàn ái
ân.
KỶ NIỆM
Thơ Vũ Thiên Thư
Những chốn ấy ngày xưa anh vẫn
đến
Hẹn hò em thiêu đốt dạ mong
chờ
Này cổng nhà em thuyền anh
ghé bến
Thả neo tình trong khóe mắt
thu xưa
Này đêm trăng vàng ngồi dưới
giàn dưa
Lá xanh ngắt đẹp một màu hy
vọng
Mắt say sưa nhìn sao trời
xây mộng
Dệt thiên đường trú ẩn đôi
tim non
Nhớ thương em trời sương
khói hoàng hôn
Nên hẹn nhé tối mai mình họp
mặt
Cố thu gọn trong môi cười
ánh mắt
Nét yêu đầu chất ngất tận trời
cao
Rồi vui mừng ta cùng ngắm
trăng sao
Lòng thầm nhủ ngày mai tròn
nguyện ước
Hoa mùa xuân đẹp thiên đường
ký ức
Em dệt đầy dâng hạnh phúc đời
ai
Thu năm nay em vắng bặt dấu
hài
Đường lối cũ anh dạ nào cất
bước
Còn kia em những con đường
thuở trước
Tình sử mình anh ghi chép đầy
trang
Này những đêm mưa hay những
tối trăng vàng
Lòng hò hẹn tay cầm tay thân
ái
Em e thẹn vì làm thân con
gái
Anh chàng trai còn nguyên vẹn
si mê
Đẹp không em mình chẳng nói
câu thề
Nhưng yêu quá cả hai lòng
sôi nổi
Mặt trời kia nhạt phai màu hấp
hối
Nhường ngôi trời cho tình ái
đôi ta
Đợi em lâu sao chẳng thấy
qua nhà
Anh lại giận tưởng là em
quên mất
Người yêu xưa hởi người yêu
thành thật
Dịu lòng anh những phút giận
hờn
Anh nhủ lòng phải yêu mến em
hơn
Yêu mà giận giận mà yêu thêm
chứ
Chuyện hôm qua không phải là
quá khứ
Vì mai đây ta còn gặp nhau
mà
Dù chia ly muôn vạn dặm trời
xa
Nhưng đâu kể đường quan hà
em nhỉ
Từng đêm mơ em nghe lời thủ
thỉ
Yêu em nhiều thương nhớ quá
em ơi!
Địa cầu kia chỉ có một mặt
trời
Thì tình ái không hướng
dương sao được
Có những lúc anh một mình cất
bước
Tưởng như em đang hiển hiện
bên mình
Anh bắt em chứng kiến nỗi hồn
anh
Như những lúc trước kia em
còn nhớ
Nói với em cả những lời
thương nhớ
Em nghe không em có biết gì
không
Trở về đây anh chỉ một tấm
lòng
Ngại đường cũ lối xưa mình gặp
mặt
Hoàng Mười cũ nước pha màu mắt
Đò Cồn thương xanh ngắt màu
rêu
Hồ Xuân Hương nào hai kẻ
thương yêu
Mà thuở đó chao ôi là ngây dại
Anh một mình với cõi lòng tê
tái
Tự bình minh vào tận dốc
hoàng hôn
Anh còn yêu còn khát vọng
điên cuồng
Nhưng em ạ đóa hoa tình chẳng
nở
Còn phong kín mong một mùa
xuân nhớ
Du hồn anh vào tận cuối trời
quên
Để lắng đi giây phút ưu phiền
Trong những lúc người yêu
còn vắng mặt
Trong thương nhớ trái tim
nào se thắt
Nhìn mưa xuân nắng hạ với trời
thu
Nhìn chim trời song song
cánh viễn du
Xót xa nghĩ tình yêu xưa đã
mất
Nguyễn Du Huế 1960 - 1964