Nguyên
Hạnh HTD
Tôi
trở về Huế với một tâm trạng nôn nao bồi hồi! Hơn 30 năm sau mới nhìn
lại Huế thân yêu, nơi đã cho tôi mật ngọt của thời mới lớn!
Phi trường Phú Bài vẫn vậy, vẫn u buồn
ảm đạm vào mùa mưa lụt, dù đã mấy mươi năm qua cũng chẳng rộng lớn,
sửa sang gì hơn. Đã thế, tôi đặt chân xuống phi trường khi trời đã về
chiều nên càng hiu hắt buồn. Niềm vui rộn ràng chỉ bừng lên khi thấy
một số bạn cũ đã đứng chờ sẵn bên ngoài. Chúng tôi chỉ biết ôm nhau
trong tay với bao niềm cảm xúc, nhìn nhau miệng cười mà nước mắt rưng
rưng!
Con đường từ phi trường về thành phố
Huế ngày xưa tôi thấy xa ngút ngàn mà sao bây giờ lại ngắn đến vậy.
Qua đồng An Cựu lại càng giật mình trước sự đổi thay, về lại quê hương
mình mà ngỡ ngàng xa lạ! Những đồng ruộng xanh tươi rì rào trong gió
mà ngày xưa tôi vẫn đi ngang qua khi học thêm Pháp văn với Thầy Thông,
nay không còn nữa, nhà cửa đã xây lên san sát hết rồi.
Tôi về ở với Lý - Một cô bạn thân cùng
dạy Đồng Khánh - trong một khu vườn xanh tươi đầy cây kiểng, hoa lan nở
đầy khắp. Lý lo cho tôi từ miếng ăn nước uống, chăm sóc tôi từng li
từng tí. Bây giờ ngồi nhớ lại tôi vẫn còn bồi hồi xúc động vì sự
thương yêu mà Lý đã dành cho tôi. Lại thêm một em học trò cũ là
Thuận, lúc nào cũng ở bên tôi, sẵn sàng làm tài xế Honda đưa tôi đi
bất cứ nơi đâu. Đúng là hạnh phúc ngập tràn, quanh tôi lúc nào cũng
tràn đầy tình bạn, tình học trò xưa - cô giáo cũ.
Huế u buồn trầm lặng, nhưng Huế đầy ắp
cả tình người, trọn thủy chung. Dù đã hằng chục năm xa cách nhưng
những tình cảm các bạn cũ với nhau không hề phôi pha với thời gian.
Các bạn đã chuẩn bị sẵn một buổi họp
mặt tại quán Tây Nguyên, bên bờ sông Hương thơ mộng để chào đón tôi.
Chiều xuống dần trong khu vườn cây cỏ xanh tươi, bên các khuôn mặt dấu
yêu đã một thời bên nhau dưới mái trường Đồng Khánh, làm cho tôi cảm
động vô cùng. Gặp nhau là quên hết tuổi đời của mình, những ngày vui
rộn ràng của Đồng Khánh như sống lại, nói bao nhiêu cho vừa mỗi lần
gặp gỡ.
Rồi bữa tiệc cũng kết thúc khi màn đêm
bao phủ. Chúng tôi còn bịn rịn, luyến lưu bên nhau thả bộ dọc bờ
sông. Ngắm trăng nước hữu tình:
Trăng lên đỉnh Ngự soi dòng nước
Lấp lánh Hương giang bóng Chị Hằng
(Hình từ Internet)
Những ngày sau đó, tôi đáp mời tất cả
các bạn chung vui cùng nhau tại nhà hàng Festival của Câu lạc bộ Thể
thao Huế. Tôi mời thêm được Thầy Châu Trọng Ngô và một số bạn cũ
Quốc Học ngày xưa nữa.
Tôi
đã vui mừng đến choáng ngợp khi tất cả đã lần lượt đến, thành ra
trong phần ngỏ vài lời tôi đã không cầm được nước mắt vì xúc động
và tôi đã khóc thật sự.
Huế vẫn để trong tôi nhiều luyến lưu bùi
ngùi, lòng lắm bâng khuâng khi nhìn lại những nơi chốn cũ và những
gương mặt cũ. Rồi buổi họp mặt được diễn ra trong bầu không khí ấm
cúng thân mật, với lời ca tiếng hát, với tất cả tấm lòng cho nhau
trong lần gặp gỡ hiếm hoi của cuộc đời.
Nhờ Thuận mà tôi đã được đi thăm cùng
khắp: Thăm Thầy Cao Xuân Duẫn dạy Anh văn năm Đệ Tứ, thăm được một số
bạn bè, thăm ngôi trường cũ và nơi chốn mình đã ở. Nhìn lại căn nhà
cũ kỹ với cầu thang giăng đầy tơ nhện mà quặn thắt cả lòng. Cũng
nơi đây tôi trải qua những tháng ngày vui tươi rực sáng mà sao bây giờ
lại đìu hiu quá chừng như thế này!
Đã thế, vào thăm trường Đồng Khánh gặp
trời mưa, lối đi tường vách rêu phong loang lỗ mà nghẹn ngào. Nhờ em
học trò cũ nay là cô giáo hướng dẫn nên tôi được đi thăm khắp cả
trường. Qua rồi những ngày vui xa xưa, tôi rời trường mà lòng nặng
trĩu, ưu tư!
Vào thăm Đại Nội, trời càng mưa tầm tã,
thầy trò tôi lầm lũi đi trong mưa, nhìn đâu cũng thấy u buồn lặng lẽ!
May mà khi về thăm Cầu ngói Thanh Toàn, trời đã bớt mưa, sáng sủa lên
phần nào nên còn cảm thấy ấm lòng đôi chút trước khung cảnh thanh
bình của đồng ruộng miền quê.
Các bạn còn tổ chức cho tôi một buổi
chiều đi đò trên sông Hương, lại còn có thêm một số cựu học sinh Đồng
Khánh có giọng hát hay cùng tham dự nên buổi du ngoạn càng thêm hương
sắc.
Đò
đi qua cầu Bạch Hổ, lần về Kim Long rồi thẳng lên điện Hòn Chén. Tôi
ngồi trên mạn thuyền nhìn hai bên bờ sông phía làng tôi âm thầm lặng
lẽ với những hàng tre rì rào trong gió, với khói lam chiều gây nhiều
thương nhớ, với tiếng gà gáy xa xăm, lòng tôi chùng xuống trước cảnh
vật quá ư êm đềm và nhiều kỷ niệm luyến lưu này!
Chiều
xuống dần, chúng tôi ngồi bên nhau kể lể cho nhau nghe bao biến chuyển
của đời mình.
Lên đến điện Hòn Chén trời đã dần tối,
tôi chỉ kịp thắp một nén nhang. Trời chạng vạng tối càng làm cho
khung cảnh của điện thêm huyền bí, pha chút rợn người!
Trên đường về, như quên hết nỗi buồn xa
vắng ở bên ngoài, các em đã hát tặng tôi những bài hát tuyệt vời,
khoang đò thật ấm cúng với lời ca tiếng hát trong khi đò vẫn lướt
nhẹ trên sông. Chỉ tiếc một điều là nước sông đục ngầu cả phù sa,
vẻ thơ mộng của dòng Hương giang đâu còn nữa!
Than ôi! Nếu một ngày nào đó nước sông
vẫn cứ đục như vậy thì còn đâu linh hồn xứ Huế?
Ngày xưa, cứ vào buổi chiều tôi mê chèo
"périssoire" trên sông mà nay nhìn thấy nước sông như vậy, bao
nhiêu hứng thú đều tiêu tan.
Đò dừng lại ở Kim Long, các bạn muốn
cho tôi thưởng thức món bánh ướt thịt nướng nổi tiếng của vùng này.
Đò tiếp tục đi, chúng tôi lại thả đèn trên sông, mỗi ngọn đèn là
một lời khấn nguyện. Tôi chỉ cầu xin cho gia đình tôi và gia đình các
bạn đều bình an.
Chúng tôi đi dạo một vòng trên sông.
Cầu Trường Tiền về đêm với sáu màu sắc khác nhau, nổi bật trên nền
trời. Đêm xuống dần, chúng tôi đành chia tay nhau trong bồi hồi luyến
tiếc!
Rồi những ngày vui cũng phải qua đi,
tôi lại tiếp tục cuộc hành trình vào Đà Nẵng, Hội An, Phan Rang và
Nha Trang. Lý lại tiễn đưa tôi, xe chạy xa dần, nhìn lại thấy Lý lủi
thủi trở về một mình, mắt tôi hai giọt lệ ứa trào!
Cho
tôi được cám ơn một lần nữa về những ân tình mà các bạn đã dành
cho tôi. Cám ơn Thuận, em tài xế hết lòng và vẫn yêu thương tôi như tự
bao giờ. Tôi ra đi em buồn nhiều và cảm thấy trống vắng, còn tôi cũng
nhớ em không kém khi phải từ giã Huế thân yêu!
Tôi về Nha Trang thăm Như Nguyện - Một
người bạn đầy ân tình của xứ Huế ngày xưa. Những ngày bên Nguyện,
tôi đã tìm lại được những yêu thương chăm sóc như ngày nào, những giây
phút được ở gần nhau thật quí giá vô cùng. Bên tiếng sóng lao xao,
chúng tôi ngồi bên nhau ôn lại bao nhiêu chuyện cũ, lắm lúc cứ ngỡ
ngàng không tin rằng có một ngày chúng tôi lại tay trong tay, chia cho
nhau hơi ấm của tình bạn.
Rồi tôi lại lên đường. Nguyện đã
khóc khi chia tay, còn tôi cũng ngậm ngùi, biết đến bao giờ mới gặp
lại được nhau đây?
Thì ra năm tháng dù qua đi, nhưng vẫn
có những khoảnh khắc tuyệt vời ở lại!
Năm
tháng qua mau và những gì nửa cuộc đời đã phai màu, ngoảnh lại thấy
dòng sông nhân thế sao như khói như sương. Tuy vậy, dù đã đi bên nhau
bằng những bước chân suông, không có mây trắng, không có lá thu vàng,
nhưng vẫn thương nhớ nhau vô cùng. Chúng tôi không tìm lại được thời
gian đã mất, nhưng đi qua từng góc kỷ niệm, chúng tôi đã tìm lại
được tuổi trẻ của mình!
Tôi rời Sài Gòn với nỗi nhớ Huế.
Nhớ dòng sông êm ả và người dân hiền lành. Nhớ "Những người muôn năm cũ".
Huế thuở nào vẫn là Huế mộng mơ trong sáng. Huế tuổi thơ và Huế tuổi không còn trẻ
vẫn là Huế của tình cảm keo sơn. Trong cuộc phế hưng Huế vẫn sống
còn vì Huế có niềm tin yêu và Huế dạt dào tình cảm của con người.
Là con của Huế, trong sóng gió cuộc đời
của mấy mươi năm qua, biết bao lần tưởng đã ngã gục nhưng chúng tôi
đã cố gượng dậy đứng lên và để hôm nay về lại nơi này. Tuy cảnh cũ
đã thay đổi nhiều nhưng vẫn còn có nơi để chúng tôi sáng chiều ngồi
bên dòng sông hoài niệm của quê nhà, để hằng ngày nối lại tình cảm
dạt dào của những người thân đã sống, đang sống và mãi mãi sống
với Huế!
Các bạn ơi!
Bây giờ là mùa đông, giã từ những
ngày nắng ấm xa xưa để sống lại nơi âm u, lạnh lẽo này, nỗi buồn
càng dâng cao. Nỗi chia xa nào cũng để lại những dư âm buồn, đành bỏ
lại những gì mà tôi lưu luyến, yêu thương. Tôi chỉ biết gởi đến các
bạn lòng nhớ thương sâu xa của mình và mong có một ngày được gặp
lại nhau để nối lại những trận cười, những yêu thương chân thành và
để thấy cuộc đời còn ấm áp dễ thương.
Nhưng Huế đã xa rồi từ ngày ấy...!!!
Viết để nhớ lại chuyến về thăm
Huế xa xưa…!
Mùa
đông München
( Tháng 1- 2016)
Nguyên Hạnh HTD