Rứa thì thôi

Thơ Nguyễn Lương Tuấn

1
Rứa  thì thôi lững tề
Ngày tháng cũng đã đi qua,
Những cánh hoa mùa xuân đã rụng …
Và cuộc tình ngày nớ,
Lâu lắm rồi …
Làm răng mà níu kéo cho được.
Phải rứa không?
2
Rứa  thì thôi
Mỗi hai đứa đều đã có một gia đình hạnh phúc.
Biết làm răng được.
Chẳng phải tình yêu ngày nớ,
Như cánh chim biền biệt,
Xa tắp, ngút ngàn
Phải rứa không?
3
Rứa thì thôi!
Bây chừ bọn mình già rồi
Không như ngày nớ
Tuổi 14, 22
Ngây thơ vô tội
Phải rứa không?
4
Rứa thì thôi
Hai đứa không nên gặp lại nhau
Cũng chẳng có phép mầu mô!
Để thoát khỏi bế tắc
Cho dù sự tình cờ mô đưa đến
Phải rứa không?
5
Rứa thì thôi
Cánh cửa dĩ vãng đã mở tung.
Cùng với những lời trìu mến,
Nhưng có ích chi và để làm chi?
Chỉ làm hai đứa thêm khổ tề.
Như lời em nói,
Cả hai đứa đều đã có một gia định hạnh phúc.
Phải rứa không?
6
Rứa thì thôi!

(Tuấn Nguyễn)