Bác Siêu
Bác là thuyền là bè
Đưa người qua bến mê
Bác là chuông là trống
Thức tỉnh bao lối về
Kẻ đói cơm lạnh giá
Có bác là ấm no
Kẻ tật nguyền ốm o
Bác đưa tay đón nhận
Bác không từ mưa lạnh
Thấm ướt thân ốm gầy
Gót Ta-bà đó đây
Nghe tiếng kêu đau khổ
Tìm phương thức cứu độ
Theo hạnh Quan Thế Âm
Sáng, tối, trưa âm thầm
Gieo rắc mầm giác ngộ
Giữa biển đời giông tố
Thuyền trưởng Phạm Đăng Siêu
Tôi muốn nói thật nhiều
Nhưng ngôn từ nghèo thiếu
Nói không được bao nhiêu
Chỉ biết có một điều
Rằng đời Bác thật Siêu !
Thích Nữ Như Minh ( trích Dấu ấn thời gian )
BÁC SIÊU
VỊ BỒ TÁT TẠI GIA
THÍCH TRƯỜNG SANH
Trong
hạnh nguyện độ sanh, chư Phật, chư vị Bồ Tát trong quá khứ đến nay đã
phát Đại Bi Tâm để cứu độ chúng sanh bằng những tâm nguyện của mình,
mong làm sao chúng sanh có được an lành hạnh phúc đó là những ước mong
của quý Ngài. Nhưng với bản nguyện ấy, các Ngài hiện ra nhiều hình tướng
khác nhau, khi thì hiện thân làm vị Bồ Tát xuất gia, và có khi làm vị
Bồ Tát tại gia.
CÔNG HẠNH CỦA BÁC SIÊU
Bác Phạm Đăng Siêu sinh ngày 4 tháng 7 năm Nhâm tý (1912) tại Phú Hòa,
kinh đô Phú Xuân, thành phố Huế. Nguyên quán thôn Tân Niên Đông, huyện
Tân Hòa, phủ Tân Định, tỉnh Gò Công. Song thân Bác là cụ ông Phạm Đăng
Nghiệp và cụ bà Tôn Nữ Thị Uyên, thuộc gia đình quý tộc giàu có. Khi lớn
lên Bác lập gia đình, làm bạn đời với bà Nguyễn Thị Thừa, pháp danh Tâm
Dư, quê làng Lương Quán, huyện Hương Thủy, tỉnh Thừa Thiên, sinh hạ
được hai gái, một trai : Cô Phạm Thị Cẩm Xuân, Phạm Thị Cẩm Du và cậu
Phạm Đăng Lộc. Cậu Lộc mất sớm, hai cô con gái đã có gia thất.
Ở
tại Thừa Thiên-Huế, không những trong giới Phật tử mà bên ngoài các tôn
giáo khác, ai cũng biết bác Siêu từ thiện, bác Siêu có một dãy phố trên
đường Phan Bội Châu (ngã giữa) trung tâm thành phố Huế. Bác có gia
đình, nhưng gia đình bác ai cũng biết bác lo cho một người vợ không có
duyên với đạo Phật. Bác Siêu là một người chồng, bác rất chu toàn với
việc gia đình. Hằng ngày người vợ của bác bảo bác ra chợ Đông Ba ở Huế
mua những con cá còn sống đem vào kho nấu cho bà ăn, vì bổn phận, bác
rất đau lòng với việc làm như vậy nhưng phải làm. Sau những năm tháng,
người vợ của bác qua đời, bác lo tang lễ xong thì bán dãy nhà trên khu
phố và từ đó bác đi làm từ thiện để giúp đỡ đồng bào đang sống trong
cảnh nghèo nàn khốn khổ.
ĐOÀN TỪ THIỆN CỦA BÁC SIÊU
Những
con đường trung tâm thành phố Huế, những ngôi chùa cổ nằm sâu trong núi
đồi sâu thẳm, hay những nơi ruộng vườn xa xôi hẻo lánh, mọi người quen
thuộc với đoàn từ thiện của bác Siêu với hình ảnh bác trong chiếc áo dài
đen cũ kỷ, đầu đội chiếc mũ nhựa, thân hình gầy mòn ốm yếu, nhưng đôi
mắt của bác rực sáng, với vành trán cao, cái đầu của bác giống như Ngài
Ca Diếp, theo sau bác là một đoàn Phật tử thuần thành đều là Giáo sư,
Bác sĩ... đi làm từ thiện. Quý vị nầy đạp những chiếc xe lẻn kẻng đi khắp mọi nơi để đem lại nguồn vui cho đồng loại.
CHƯƠNG TRÌNH GẠO HỦ HẰNG THÁNG
Hằng
ngày trong mỗi gia đình, trước khi đong gạo vào nồi để nấu ăn, người
trong gia đình đưa tay bốc một nắm gạo bỏ vào cái “Hủ” đã để sẵn, và đến
cuối tháng phái đoàn của bác đi thâu gạo hủ đem về để giúp đỡ cho những
người nghèo khổ. Sau những lần mưa bão, nhà cửa hư hỏng, phái đoàn đi
xin tranh tre để xây dựng sửa chửa lại, và vấn đề đau ốm thuốc than. v.
v…Bác tìm mọi cách giúp đỡ tận tình mà trong đó không có sự phân
biệt…Các chùa ở Huế, chư vị Tôn Đức Tăng Ni, cho đến quý chú Điệu, quý
Ngài ai cũng quý mến bác Siêu và phái đoàn từ thiện của bác,. Sự quý mến
đến với bác không chỉ đem đến cho các chùa một vài ký gạo, một vài
thùng dầu ăn, dầu thắp…mà qua cử chỉ cung kính, mến mộ bằng câu niệm
Phật, tiếng nói xưng “Con” của bác một cách chân tình đạo vị đến từng vị
một, dù đó là một chú Điệu còn nhỏ tuổi.
Năm
tháng trôi qua, với bao chướng duyên nghịch cảnh của cuộc đời, mùa đông
gió rét, hay mùa nắng cháy của xứ Thần kinh. Hình bóng của bác Siêu và
phái đoàn của bác vẫn miệt mài trong hạnh nguyện mà trên nét mặt của mọi
người trong đoàn từ thiện vẫn hằng chiếu tỏa và đem lại tình thương với
mọi người trên đất Thừa Thiên Huế
Đã
hơn 23 năm qua, xa cố hương nơi vùng đất ươm mầm đạo vị. Người viết
vọng về Thầy Tổ, nhớ lại một thời kỷ niệm dưới mái chùa xưa. Hình bóng
rực sáng của bác hiện về trong tâm thức của mình như hiện thực những
tháng ngày còn bên bác…và đã đón nhận những tia sáng từ đôi mắt trong
xanh, lời nói đạo tình của bác đến cho đời, quả thật vị Bồ Tát đã đem
tình thương bao la để hiến tặng cho trần thế đầy đau thương nầy…
|