Giữa mùa hè nắng nóng và bụi
cát
Tôi thèm những đợt sóng có vị
mặn
Và làn gió - tiếng gọi bên
tai
Rưng rưng mắt em
Mỹ Khê
Thơ ngây quá một thời mơ mộng
Mùa hè
Tạm biệt những ngày vui
Những sáng, những chiều,
cùng ai ngồi ngắm biển
Nghe tiếng thì thầm kể chuyện
bên tai
Những cặp tình nhân ôm nhau
nằm lăn trên cát
Dục vọng căng đầy sực nức thịt
da
Mùa hè
Mùa hè
Biển bị đầu độc, đàn con
không sống nổi
Những con cá chết phơi mình
trên cát
Hằng hằng lớp lớp
Như sự giận dữ của Thượng Đế.
Về một thành phố tội lỗi thuở
hồng hoang
Mùa hè!
Tôi ru tôi bằng nỗi đau của
biển
Trong sự thèm khát bừng lên
Vị mặn của muối, vị ngon của
nước mắm nhỉ
Những con cá ngọt ngào, những
hải sản đậm hương
Làm nên tôi từng tế bào giọt
máu.
Mùa hè!
Tôi buồn tênh nhìn biển lặng
câm
Gởi theo gió tiếng thở dài
vô vọng
(Phụ bản: Biền và cái chết của cá/tranh của Vương Ngọc Minh)