Tiểu Tử
Mầy còn nhớ không? Hồi tụi mình còn nhỏ, thời tiểu học, có ngày
nào mà tụi mình không đùng xuống con rạch trước nhà để tắm. Mầy còn nhớ con rạch
đó không? Nó có cái tên cục mịch và quê mùa: rạch “Cồn Cỏ”.
Người ta gọi như vậy bởi vì ở phía
sông cái có một cái cồn khá lớn – gần như là một cái cù lao – làm tách con rạch
ra làm hai nhánh. Có lẽ hồi xưa, trên cồn chỉ có cỏ nên họ gọi là “Cồn Cỏ”, chớ
hồi thời tụi mình, trên đó thấy đầy cây cối mà một số là cây ổi “chim ăn” và cây
xoài hột. Mầy bỏ xứ ra đi lâu quá, không biết còn nhớ “ổi chim ăn” và xoài hột
không?
“Ổi chim ăn” là loại ổi nhỏ bằng
trứng chim cút, bên trong toàn hột là hột nên không có ai trồng. Chim hay mổ ăn
mấy trái chín, còn tha đi chỗ này chỗ nọ. Hột ổi rớt mọc lên cây, nhà vườn chặt
bỏ để lấy đất trồng thứ khác. Còn “xoài hột” thì như tên của nó nói: trái nhỏ
bằng nắm tay con nít, bên trong chỉ có cái hột lớn với chút xỉu cơm! Người ta
cũng gọi là “xoài mút” bởi vì muốn ăn loại xoài đó phải lựa trái chín muồi, lột
võ rồi mút cái hột với lớp cơm mỏng dánh dính chung quanh. Người lớn không ai
thèm ăn bởi vì ăn không đã miệng mà mút xong một trái là hai bàn tay dơ hầy! Chỉ
có con nít là khoái! Cho nên vào mùa xoài – cũng là mùa mưa – khi thấy trời nổi
gió, trẻ con thường lội qua cồn để lượm xoài, được trái nào là đứng ngay dưới
cây xoài mút lia mút lịa. Tao nhớ có lần mầy với tao cởi quần đội lên đầu rồi
lội qua cồn cỏ lượm xoài. Mầy nhớ không? Mình phải đội quần để quần xà lỏn đừng
bị ướt bởi vì tụi mình “lội chó” đầu lòi ra khỏi nước. Mới nút được có mấy trái
thì trời mưa ụp xuống làm hai đứa ướt ngoi. Lần đó về nhà tao bị bắt quì gối gần
nửa tiếng. Tao tưởng mày là cháu đích tôn của ông Cả, được cưng nhứt nhà không
ai dám rớ. Té ra hôm sau đi học, mầy kể lại mầy cũng bị ông nội mầy bắt quì cũng
như tao! Mầy coi! Cái xã hội của mình hồi đó nó tốt như vậy. Quan quyền hay dân
dã gì cũng dạy con dạy cháu na ná như nhau hết.
Trở lại với con rạch của tụi mình.
Con rạch cong cong quanh quanh chạy tuốt vô xóm chợ, chui qua cây cầu đúc của
con lộ cái rồi đi mất hai con đường đất dùng cho người đi bộ và xe đạp. Nhà cửa
cất dài theo hai con đường đất. Mỗi nhà nằm trong một khu vườn đầy cây ăn trái
và hoa kiểng. Hai bờ, lâu lâu, được nối với nhau bằng một cây cầu khỉ. Mỗi cây
cầu khỉ đều có một cái tên: cầu cây gừa (vì nó nằm cạnh cây gừa), cầu cây trôm
(cạnh cây trôm), cầu bà Sáu Lộc (nằm trước nhà bà Sáu Lộc, chớ không phải bả
dựng cây cầu đó!) Cầu ván (làm bằng hai tấm ván thay vì hai cây tre)
v.v…
Tía tao nói về sau, ông nội mày bỏ
tiền ra xây một cây cầu đúc, giúp cho dân chúng đi lại dễ dàng. Mầy nhớ cái cầu
đúc nằm ở xóm chợ không? Đó, cái cầu đó, đó! Người ta gọi là “cầu ông Cả”. Không
biết mầy có biết rằng ông nội mầy hồi đó được dân chúng thương lắm không? Tía
tao nói rằng ổng thôi làm “Cả” từ thời Tây lận, nhưng dân trong vùng vẫn gọi ổng
là “ông Cả”. Hồi trào Việt Minh, ông nội của mầy là người chức sắc cũ duy nhứt
không bị cho đi “mò tôm”. Để thấy ổng ăn ở có nhơn biết chừng
nào.
Nói đến cầu khỉ, tao nhớ hoài chuyện
bà Năm Chiện té rạch. Bả té đâu hồi tụi mình chưa sanh. Lớn lên nghe kể lại mà
bắt tức cười. Mầy biết không? Hồi xưa, rạch Cồn Cỏ chỉ có loại cầu khỉ “một cây
tre”, trơn trợt khó đi. (Về sau, dân chúng cặp thêm một cây tre như tụi mình đã
thấy.)
Một hôm bà Năm Chiện đi tới giữa
cầu, hụt chân té xuống rạch. Người ta nghe tiếng bà Năm la chói lói, “Bớ làng
xóm! Bớ làng xóm!”
Rồi giọng bả bỗng thấp xuống,
“Ủa mà cạn!”
Thì ra bả không biết lội, hồi té là
la làng kêu cứu, chừng coi lại thấy nước mới tới lưng quần, bả té nhằm nước
ròng. Bà con lối xóm nghe la, chạy ra thì thấy bà Năm Chiện lóp ngóp bò lên bờ
rạch, miệng cười lỏn lẻn mắc cỡ! Chuyện này về sau khi tao đi làm việc ở Sàigòn,
tao có nghe kể nhiều lần. Họ kể “có bà đó” chớ không nói là bà Năm Chiện, và họ
kể như là chuyện tiếu lâm đặt ra để cười chơi. Đâu có ai biết là chuyện tiếu lâm
đó xuất xứ từ con rạch Cồn Cỏ của quê mình!
Ở làng Nhơn Hoà Cồn Cỏ, trẻ con chia
ra thành bọn để đi chơi với nhau. Bọn mình có ba đứa: thằng Đực Nhỏ, mầy, tao.
Mầy còn nhớ thằng Đực Nhỏ không? Cái thằng học dở ẹc, tánh tình thì ngổ ngáo,
học chung với tụi mình nhưng lớn hơn tụi mình tới ba tuổi. Vậy mà cũng chia và
nó hay bầy đặt trò chơi này trò chơi nọ. Nó lúc nào cũng ra vẻ đàn anh bảo vệ
mầy với tao.
Nó nói với bọn trẻ khác, “Thằng
Cương, thằng Lân là bạn của tao, đứa nào đụng vô là biết!”
Mầy có biết nó nói với tao làm sao
không? Nó nói, “Thằng Cương hiền khô nhát hít. Nó là cháu ông Cả chớ tụi xóm Chợ
đâu có coi ra gì. Tụi nó không nể nang ai hết, bắt nạt được là tụi nó bắt nạt.
Tao phải dằn mặt tụi nó trước như vậy.”
Rồi nó nhìn tao, “Còn mầy thì
tao khỏi lo.” Nó biết rằng tao cũng không vừa gì!
Không biết mầy còn nhớ vụ bọn mình
đi ăn cắp tôm không? Bọn mình ở xóm Cồn, gần sông cái, nên biết mặt gần hết mấy
ông thợ câu.
Một bữa nọ thằng Đực Nhỏ hỏi, “Tụi
bây muốn ăn tôm nướng không?”
Tụi mình hỏi lại: “Tôm ở đâu mà
nướng? Mầy câu hả?”
Nó nói, “Muốn ăn thì đi theo
tao.”
Nó dẫn tụi mình ra ngoài vàm, chỉ
tay ra đó, “Tôm cả đống ở ngoải.”
Tụi mình nói nó xí gạt nên vừa “xì”
một tiếng vừa quay trở vô định về. Nó níu lại, “Thiệt mà! Ông Hai Sầm câu
tôm ổng rộng tôm ngoài đó đó.”
Rồi nó giải nghĩa, “Tao thấy ổng
đi câu về là ổng thả cái rọ tôm có treo cục đá xuống sông. Cái rọ có sợi dây
dính vô khúc củi nổi trên mặt nước để làm dấu. Tụi bây dòm
coi.”
Nước đang ròng. Cách bờ độ ba thước
có khúc củi nhỏ lắc lư lắc lư như muốn trôi mà bị cái gì rị lại phía dưới. Mầy
nói: “Tôm của người ta, ăn cắp chúng bắt chết.”
Nó cười, “Mình lặn xuống xin mỗi đứa
một con ăn chơi. Ăn nhầm gì? Chừng nào rinh hết cái rọ của ổng mới là ăn cắp
chớ!”
Ba đứa dợm bước xuống sông để lội ra
đó thì tao khựng lại: “Không được! Phải có một thằng đứng canh. Rủi có người
thấy tưởng tụi mình ăn cắp cái rọ thì khổ.”
Vậy là mầy được chỉ định đứng canh
trên bờ. Tao lại nghĩ lại: “Không được! Nước ròng chảy mạnh, ba con tôm, tay
nào cầm tay nào lội?”
Thằng Đực Nhỏ “Ờ” rồi ngồi bẹp xuống
như cái bong bóng xì. Bỗng nó đứng phắt lên chỉ vào cái quần dài bằng vải đen nó
đang mặc, “Tao cột túm ống quần lại, mình bỏ tôm vô quần rồi lội
vô!”
Rồi nó vừa cười ha hả vừa chạy lại
mấy cây chuối hoang gần đó tét mấy sợi dây thân chuối cột ống quần. Mầy nói,
“Mẹ! Coi chừng càng tôm nó kẹp cho thấy bà!”
Đực Nhỏ vừa nói vừa ra dấu,
“Mình bẻ càng nó!”
Tao chen vô, “Ờ, mà còn cái răng
cưa trên.”
Vậy là hai đứa tao đùng xuống sông,
lội ra khúc củi, mò theo sợi dây lặn xuống. Như đã giao hẹn hồi lội ra, tao lãnh
phần bắt tôm, nó lãnh phần bẻ càng bẻ răng cưa rồi “nhốt” vô quần. Đang làm tới
con tôm thứ hai thì bỗng thằng Đực Nhỏ trồi lên mặt nước la làng chói lói. Tao
hết hồn nắm đầu nó vừa lội vừa kéo vô bờ. Nó vùng vẫy như điên, hất tay tao ra
rồi chìm xuống nước. Trên bờ, mầy nhớ không, mầy vừa nhảy đông đổng, vừa la,
“Chết cha! Thằng Đực Nhỏ bị ma da rút rồi! Chết cha!”
Vô tới bờ, tao chưa biết phải làm
sao thì thằng Đực Nhỏ trồi đầu lên, mặt mài nhăn nhó, vừa lội vô vừa rên,
“Đau thấy mẹ! Trời ơi! Rát thấy mẹ!”
Chừng nó đứng lên mới thấy cái quần
nó tuột xuống hai ống chân, còn hai bên bắp vế của nó thì máu me tùm lum như bị
đâm bị cắt. Nó nói như mếu, “Mẹ bà nó! Mình quên con tôm còn có cái đót giấu
ở dưới đuôi nữa! Nó búng đuôi chém tao đau thấy ba bốn ông Trời! Tao phải lặn
xuống cởi quần cho nó phóng ra sông!”
Thằng Đực Nhỏ vừa nói vừa khoát nước
rửa máu chừng đó mới thấy cái đùm giữa của nó còn nguyên chỉ bị thương ở đùi. Hú
vía! Thằng Đực Nhỏ sau này đi lính đánh giặc rồi chết trận ở Kontum. Nó chưa vợ
chưa con, cũng may cho nó.
Trở về với con rạch của tụi mình.
Trẻ con đi học về là nhảy ùm xuống tắm. Người lớn còn đợi nước lớn mới tắm chớ
con nít thì nước lớn nước ròng gì cũng tắm được hết, bởi vì tắm lội là một trò
chơi. Nhắc đến vụ tắm rạch, tao còn nhớ tới chuyện này. Chắc, tao nghĩ, mầy cũng
còn nhớ. Hôm đó, mầy bận cái quần xà lỏn mới tinh của má mầy vừa may cho. Mầy sợ
quần ướt nên cởi quần vắt lên cây gừa, ở truồng nhào xuống lội. Hồi thời tuổi
nhỏ, tụi mình tắm ở truồng là thường. Tắm giỡn đã rồi leo lên bờ thì đứa nào đã
ăn cắp cái quần mới. Mầy mếu máo khóc, tao phải qua nhà tao lấy cái quần cho mầy
mượn mà mặc đi về. Hôm sau đi học, mặt mầy buồn xo. Mầy trật đít ra cho tao coi
hai lằn roi đỏ ửng! Vụ đi tắm mất quần đó, chắc mầy còn nhớ mà! Cho dù đã mấy
chục năm, hai lằn roi đó làm sao quên được?
Vậy mà đã mấy chục năm! Tụi mình xa
lần con rạch Cồn Cỏ từ hồi lên tỉnh học trung học. Rồi xa luôn từ ngày mầy đi
Tây, còn với tao thì kể cũng gần như xa luôn từ ngày tao đi lính. Mầy không biết
chớ hồi tao đi lính, tao đánh giặc lì lắm. Bạn đồng đội nói tao là, “Thằng
Lân ăn pháo, chỗ nào Việt Cộng bắn rát là có nó lăn tới.”
Rồi tụi nó đặt cho tao cái hỗn danh
“Lân pháo”, hỗn danh này tao mang tới ngày mất nước. Suốt cuộc đời nhà binh của
tao, tao đánh giặc không biết bao nhiêu trận, có vào sanh ra tử, có thắng có
thua, nhưng không hiểu sao tao chưa hề bị thương một lần! Vậy mà hôm tao phải
liệng súng đầu hàng vào cuối tháng tư 75, tao nghe đau điếng như vừa lãnh một
viên đạn. Lần đó, tao không đánh giặc vậy mà tao lại bị thương, bị thương ở
trong lòng. Vết thương đó, bây giờ, gần hai mươi năm sau, vẫn chưa chịu lành.
Mầy thấy không? Kể lại cho mầy nghe mà tao vẫn còn rơm rớm nước
mắt.
Bên vợ tao có cơ sở làm ăn ở
Marseille. Nhờ vậy, tao mới qua Pháp theo diện đoàn tụ gia đình bên vợ. Mầy thấy
không? Cuối cùng rồi tao cũng được đi Tây như ai! Trước khi đi, tao có về thăm
Cồn Cỏ. Con rạch nhỏ bây giờ nó rộng huỵch, tại vì ghe thuyền bây giờ toàn chạy
máy nên sóng đập lở bờ. Cầu khỉ được thay bằng cầu ván. Cầu Ông Cả gãy hết một
chân lòi cốt sắt rỉ sét. Người ta nói hồi mới vô, mấy cha Việt Cộng thách đố
nhau bắn chơi! Cái cồn đã được một ông lớn nào đó chiếm ngụ. Ổng xây bờ kè, xây
tường rào kiên cố, phía sông có cầu tàu, nhà thủy tạ, bên trong là nhà lầu kiểu
cọ theo điệu Tàu.
Bây giờ mầy có về mầy nhìn không ra
đâu! Người cũ chết bớt, đi bớt. Người mới, phần đông là dân cách mạng tụi mình
không quen, về cất nhà lầu dài theo rạch. Tao có đến thăm con Huê, cái con nhỏ
má lúm đồng tiền học chung với tụi mình đến hết lớp nhứt, đó, rồi về sau nó bán
vải ở chợ nhà lồng; có năm đó trong dịp Tết nó tặng mầy một cái mu-soa thêu
trước khi mầy đi Tây, mầy nhớ hôn? Con nhỏ đó, đó! Bây giờ nó vẫn bán vải, vẫn
chưa có chồng, coi hơi già hơn tao một chút nhưng vẫn còn có duyên. Nó với tao
nhắc không biết bao nhiêu chuyện cũ, để lâu lâu thở dài…
Khi con Huê tiễn tao ra đến cổng, nó
đứng ngập ngừng một chút rồi bỗng nói một mạch lè lẹ như tụi mình trả bài thuộc
lòng thuở nhỏ, “Anh qua bên Tây, có gặp anh Cương nói em gởi lời thăm
ảnh.”
Nói rồi nó bỏ chạy vội vào trong,
tao thấy nó đưa tay lên quẹt mắt mấy lần. Tao đứng chết trân, nhớ lại lời con
Nhàn, em con Huê, nói với tao cách đó khá lâu hồi tao gặp nó bán vải ở chợ An
Đông, “Anh Lân biết không? Chị Huê thương anh Cương từ hồi còn học lớp nhứt
lận!”
Nó vừa nói vừa cười, tao tưởng nó
nói chơi, té ra nó nói thiệt. Tao kể lại chuyện con Huê cho mày nghe, tao biết
mày không làm gì được, nhưng tao vẫn kể. Để cho mầy thấy người con gái ở dưới
quê mình nó thật thà trung hậu đến mức độ mà khi đã trót thương ai thì thương
cho đến chết. Họ coi đó là sự tự nhiên. Cũng như, hễ đã là con rạch thì tự nhiên
phải có nước lớn nước ròng.
Hồi hôm, coi télé chương trình văn
nghệ đài TF1, nghe hát bài “Dòng sông tuổi thơ”, tao bỗng nhớ tới con rạch nhỏ
quê mình. Rồi tao nhớ mầy Cương ơi! Bây giờ mầy ở đâu?
Truyện này tôi viết theo lời yêu cầu của người kể.
Ông đó nói, “Nhờ ông viết lại dùm. Biết đâu chừng thằng Cương sẽ đọc. Để nhắc
nó đừng quên con rạch Cồn Cỏ, đừng quên thằng Đực Nhỏ, thằng Lân, con
Huê.”