Thơ Nguyễn Lương Tuấn
Thân tặng anh nguyenxuannguyen để kỷ niệm ngày gặp mặt tại ĐN
MỘT
GÓC BÌNH YÊN
Thì ra đã bốn mốt năm!
Nhẩm đi tính lại oái ăm cuộc
đời
Tưởng rằng trong mấy năm đầu
Chắc không sống nổi phải đào
thãi thôi
Vậy mà
hắn vẫn còn đây
Năm nay lấp ló
sắp kề bảy mươi
Ở nhà phụ bếp nấu cơm quét
nhà
Ngoài ra khi rỗi mơ màng
Thả hồn bay bỗng viết bài làm
thơ
Làm xong thả gió khơi khơi
Bạn bè, đệ tử xin mời sẻ
chia
Chỉ sợ mấy ông chủ nhà
Động lòng thấy nhột thế là hỏi
thăm
Thế nên khi viết loay hoay
Nếu mà động húy thì mau cắt
liền
Cầu cho một góc bình yên!
(Tuấn Nguyễn 17.3.2016)
THÁNG
GIÊNG MƯA PHÙN
Tháng giêng khởi điềm Xuân
thời
Sao nghe buồn đến động hờ
dung nhan
Mưa phùn lạnh buốt gối chăn
Căn phòng kín cửa lăn tăn giọt
đàn
Bàn tay những ngón nồng nàn
Chạy trên cung bậc muộn màng
điệu valse
Áo xưa lồng lộng một ngày
Nghe trong hơi lạnh vẳng đây
tiếng nàng
Từ cơn chớp bể mưa ngàn
Nhận ra đã hết nỗi sầu niềm
vui
Xác thân chừ đã chôn vùi
Những cơn mộng mị lạnh lùng
mắt thâm!
(Tuấn Nguyễn 08.02.2016)
THĂM
NGÔI NHÀ CŨ CHỢ DINH
Trở về nhà cũ ghé thăm
Tìm Gia Hội phố Chi Lăng -
chùa, đình
Cuối đường hiện xóm Chợ Dinh
Bến đò xoá sổ xóa hình bóng
xưa
Ta về thấm đẫm cơn mưa
Trái tim se lạnh giữa trưa mịt
mùng
Áo ai thả xuống chập chùng
Hai con mắt biếc ngậm ngùi
thở than
Tay ôm dĩ vãng màu xanh
Đi ra Phú Hậu sao man mác buồn
Ở đây Đầu - mối - chợ nguồn
Người xưa cảnh cũ không còn
thấy mô!