Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

GẶP GỠ CHỪNG NHƯ CHUYỆN ...

NGUYỄN LƯƠNG TUẤN
Một sự tình cờ, tôi được gặp cô Bích Đào, nguyên Hiệu trưởng trường nữ TH Đồng Khánh Huế trước năm 1975.
Điều làm tôi kinh ngạc là cô Hiệu trưởng trường ĐK năm xưa so với bây giờ vẫn không thay đổi mấy. Từ khuôn mặt, mái tóc cho đến vóc dáng … vẫn giữ được như ngày nào. Thốt nhiên cả một vùng trời kỷ niệm, tuổi học trò, thời sinh viên hiển hiện …
Khỏi cần phải nói, là con trai Huế chắc chẳng một ai không để lòng mình xúc động khi nghĩ về hai chữ Đồng Khánh. Đối với tôi ngôi trường Đồng Khánh chẳng khác gì một huyền thoại … một nơi chốn mà bọn con trai mới lớn, thường nghĩ về nó như nghĩ về một câu chuyện cổ tích.
Những tháng ngày rong chơi …, những lúc tan trường, tôi cùng thằng bạn cởi xe Honda chạy mòn lốp trên đường Lê Lợi để trông theo những tà áo trắng, nhưng chẳng được chút gì. Vậy mà vẫn ươm mơ, vẫn thả hồn theo những dự tính. Và quả thật, Đồng Khánh với tôi mãi mãi là nghìn trùng xa cách… nhưng mỗi lần nghĩ về nó tôi lại thấy một chút gì rất đằm thắm, dịu dàng và gần gũi. Phải chăng ngôi trường ấy là biểu tượng cho vẻ đẹp của Huế cùng với khung cảnh thiên nhiên, con sông Hương, các góc phố, đền đài lăng tẩm, … ?
Sau này khi vào Đại học, năm Dự bị, tôi lại có cơ hội nhìn ngắm cô Bích Đào, dạo đó mấy thằng bạn đã xì xào: vợ thầy Uyên là cô Đào dạy trường ĐK đó”.
Có một lần, đứng trước cổng trường VK tôi thoáng thấy chiếc xe Volswagen trờ tới và thầy Trần Như Uyên bước xuống. Tôi nhìn vào xe, chợt thoáng thấy một khuôn mặt trắng hồng, cắt tóc ngắn, hơi giống tài tử Jean Seberg mà tôi vẫn thích khi xem phim “Bonjour tristesse“ đóng cùng với tài tử Paul Newman. Tôi nghĩ thầm, người phụ nữ này thật xinh đẹp. Nhìn cặp mắt sâu như xoáy vào người đối diện làm cho đối tượng phải bị cuốn hút.
Không hiểu sao cứ mỗi lần nhìn cô Bích Đào tôi lại thấy dễ chịu và tôi thường tính ngày giờ để đứng chờ thầy Uyên đến dạy để được ngắm cô Đào!
Lẽ cố nhiên sự thích nhìn của tôi chỉ là một khuynh hướng - khuynh hướng “hiếu mỹ”, thấy người đẹp là thích nhìn, cũng như ngày còn nhỏ xíu tôi thích nhìn cô giáo dạy mình học năm lớp nhất, vậy thôi, không có ý nghĩ gì khác. Tuy nhiên, dạo đó, tôi có tâm sự với thằng bạn, nếu có cơ hội, tau sẽ nói với cô Đào:

- Cô ơi! Cô đẹp lắm.
Năm đó, 1968-1969 hình như cô Đào chưa là Hiệu trưởng, mãi sau này năm 1972 cô mới làm HT.trường Nữ trung học Đồng Khánh Huế.
Dòng thời gian luân chuyển, sau 46 năm, … bây giờ, chiều nay thấy lại cô, quái lạ tôi vẫn nhận ra ngay cô, vẫn khuôn mặt tròn, trái soan, vẫn mái tóc cắt ngắn, ôm lấy hai vành tai, vẫn chiếc cổ cao và vẫn đôi mắt ấy, đôi mắt sâu, xoáy lấy người khác như đọc được ý nghĩa của người đối diện. Nếu tính ra bây giờ số tuổi của cô Bích Đào phải trên 75, 76 tuổi. Nói một cách nôm na, khuôn mặt cô Bích Đào vẫn giữ được nét ngày xưa không bị biến đổi vì thời gian. Hình như nét trẻ trung trên khuôn mặt cô là một sự phản kháng chống lại tuổi tác!
Có một điều tôi rất vui là hôm ấy tôi đã nói được với cô điều mà cách đây 46 năm tôi mơ ước: sau khi giới thiệu với cô mình là học trò của thầy Uyên năm Dự bị ngày trước, tôi nói:
- Cô Đào chẳng thay đổi gì mấy so với trước. Ngày xưa mỗi lần cô chở thầy trên chiếc xe hơi về Văn Khoa là tôi nhìn cô không chớp mắt bởi cô quá đẹp!.
Lẽ đương nhiên lời nhận xét của tôi đã làm cho những người có mặt rất thú vị và cười òa nhưng tôi lại cảm thấy mãn nguyện.
Khi từ giã ra về, cô Đào hỏi tôi:
- Anh tên chi rứa?
Tôi đáp:
- Dạ, Tuấn, cô !
Thế thôi!
Tôi vẫn thầm nhủ “không hiểu cô Đào nghĩ về mình thế nào ta?”.
Tuy nhiên có điều chắc chắn là tôi đã nói được điều mình mơ ước cách đây 46 năm.
(Nguyễn Lương Tuấn - Tuấn Nguyễn)

(Hình dưới từ trên xuống: Cổng trường ĐK, cô Bích Đào, Hiệu trưởng ĐK người thứ tư)